
Từ trông mèo hộ đến câu chuyện về chung một nhà 🏠
Hai đứa chúng mình quen nhau vì ở chung đội tình nguyện. (Nói thế nhưng lúc mình năm nhất thì anh ra trường nên thành ra chả mấy khi gặp nhau).
Mãi đến khi mình học năm 4, chúng mình mới nói chuyện nhiều hơn một chút. Mình nhớ có một lần anh nhờ mình trông mèo hộ để đi công tác. Lúc ấy nghĩ bụng: “ủa, ông này làm ngân hàng đi công tác gì nhỉ?” Nghĩ thế thôi nhưng vẫn trông hộ mấy ngày 😁. Sau này mới biết thì ra chẳng có chuyến công tác công tơ gì cả :)), chỉ là cái cớ để tán gái thôi.
Vậy đó, có những điều tưởng như tình cờ hóa ra lại là sợi dây gắn kết hai người với nhau. Ban đầu chỉ là một lần trông mèo hộ, nộp bài hộ mà bây giờ lại thành vợ chồng dù cách nhau hơn 300 cây số.

Lời tỏ tình dễ thương^^
Tối hôm đấy mình đi dạy, anh chạy xe từ Vĩnh Phúc xuống Ba Đình để đón mình về. Trên đường anh hỏi mình: “Bạn có đồng ý làm người yêu tôi không?” Đúng kiểu ngày ấy “bạn” và “tôi” 😆.
Thật ra trước đấy anh chồng đã tỏ tình một lần, nhưng mà tui chưa đồng ý, giờ tui cũng không nhớ chồng tui nói gì luôn 🙄.

Phút giây cầu hôn
Chồng tui bảo: “Em ơi, anh định mua nhẫn cầu hôn nhưng nó có viên kim cương đắt quá, anh hết tiền rồi, thôi sau này có tiền anh bù lại cái khác nhé” 🤔
Đấy không biết sau này của chồng tui là lúc nào. Thôi anh cố gắng đi làm kiếm tiền để bù cho em vài cái nhé 😘